[FDS0311] [HappySantaDay] HPBD Santa

𝐔𝐍𝐎 𝐒𝐀𝐍𝐓𝐀 𝟐𝟒𝐭𝐡 𝐁𝐈𝐑𝐓𝐇𝐃𝐀𝐘 𝐏𝐑𝐎𝐉𝐄𝐂𝐓 𝐋𝐞 𝐩𝐥𝐚𝐭 𝐩𝐫𝐢𝐧𝐜𝐢𝐩𝐚𝐥48𝐇𝐎𝐔𝐑𝐬 𝐖𝐈𝐓𝐇 𝐒𝐀𝐍𝐓𝐀 

Tên tác giả: Frieden Sonenblume
Thể loại: Fanart / Fanfic
Tên tác phẩm: HPBD Santa

.........

Vài note trước khi vào truyện:

Tác giả: Một tay mơ trong làng fanfic, lần đầu viết nên có rất nhiều sai sót. Có thể gọi mình là Fe nha.

Bối cảnh và nhận vật: OOC, tất cả đều thuộc thế giới tưởng tượng của tác giả nên rất vô lý và phi logic.

Nội dung: Từ một ý tưởng vu vơ từ tận sinh nhật anh nhưng đến sinh nhật em mới hoàn thiện xong, màu truyện khá nặng nề cho một tác phẩm sinh nhật.

Độ dài: Cảnh báo RẤT DÀI. Lúc lên dàn ý thì ngắn gọn mà hoàn thành xong có 7800 chữ chứ không có nhiêu, quá sức tưởng tượng của chính tác giả.

Giọng văn: Không chuyên nghiệp, có thể quen quen ở đâu đó mà bản thân tác giả cũng không rõ, nếu có lỗi hành văn và chính tả xin được tiếp thu vì dài quá, check mãi cũng không xong.

Ý nghĩa truyện mang lại: Chúc mừng sinh nhật Santa và em chỉ muốn nói em yêu OTP rất là nhiều.

Cuối cùng, bản thân khô khan nên cũng không có nhiều lời để gửi gắm cho anh, chỉ mong anh luôn hạnh phúc và làm những điều anh có thể. Rất hân hạnh thêm một năm nữa sẽ cùng đồng hành với Santa và Rikimaru.

Hết rồi, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.

----------------------------------------------------------------------------------------------------

Tám giờ tối.

Cánh cửa nặng nề mở ra. Rikimaru khệ nệ ôm hai túi đồ vừa mua ở siêu thị trung tâm cách chung cư hai dãy phố. Hôm nay cũng như tất cả các ngày trong tháng, lẽ ra anh đã không có một bữa ăn tử tế. Song đánh đổi với ba đêm gần như thức trắng và chỉ dám chợt mắt vào lúc tờ mờ năm giờ sáng, anh đã tranh thủ về sớm hơn mọi ngày tầm chừng ba mươi phút ít ỏi, anh đã chắc nịch rằng, tuần này, dù chỉ có mười lăm phút, anh và Santa cũng nên cùng nhau có một bữa ăn thật đàng hoàng. Cuộc sống độc thân ngày trước vẫn luôn bận rộn và cô đơn, cuộc sống có đôi hiện tại vẫn không thể bớt đi thời gian làm việc, nhưng ít ra, Riki đã thay đổi rất nhiều về khoảng thời gian trầm lặng sau một ngày dài lăn lộn chốn công sở, rằng anh vẫn luôn muốn và hết sức mình vun đắp cho từng giây từng phút được kề cận bên em.

Anh nhanh chân đi vào bếp, tối nay có lẽ chỉ kịp lấp đầy bụng bằng một bát Ramen thật đầy và chén súp rong biển nóng hôi hổi. Anh biết mình chỉ có khả năng nấu nướng đến vậy, và thời gian để anh kịp chuẩn bị cho em yêu của mình một buổi tối ấm cúng cũng chỉ còn đâu chưa đầy một tiếng. Sau hai giây ngắn ngủi ngẩn cả người ra, Riki cười nhẹ. Anh quên mất em sẽ về… Hoặc hơn một tiếng. Hoặc hơn hai tiếng nữa. Hoặc hơn cả thế. Thực ra, anh cũng không thể chắc chắn rằng thời điểm chính xác Santa có thể đệm những bước chân rất nhẹ trong căn nhà của hai người và trao cho anh một cái ôm thật tình từ đằng sau.

 Anh và Santa cũng chỉ là những người làm công rất bình thường như hàng trăm nghìn người Nhật vẫn đang tiếp tục cuộc sống của bản thân và gia đình. Công việc liên quan đến “ngoại giao” của em có chút ngoại lệ. Nếu càng muộn em chưa về, thì có lẽ những cuộc gọi dài đến máy em sẽ càng vô ích.

 Ngày mới quen em, anh cũng đã nghe em kể về công việc hằng ngày. Nhưng cho đến một ngày, khi kim đồng hồ đã qua mười một giờ đêm, anh chỉ kịp tròng vào người chiếc áo mỏng và điên đảo chạy đi tìm em ở những quán rượu nồng nặc hàng trăm loại mùi chồng chất và xập xình inh ỏi những bài hát không rõ lời. Anh sợ nếu như mình đi xe, sẽ vô tình lướt qua em đang hoang mang, lạc lõng giữa cơn say không biết trời không biết đất, càng không thể nhận ra được khuôn mặt và giọng nói của anh. 

Không biết sau đó là bao lâu nữa, anh cảm thấy lồng ngực như sắp vỡ tung, chỉ muốn òa lên khóc thật lớn khi cuối cùng cũng bắt gặp thấy dáng hình thân thương qua khung cửa sắt đã méo mó tại quán rượu nọ. Em đang lè nhè nhảm nhí mấy lời không rõ, bên cạnh là ly cạn ly đầy, khép nép cười giả lả bên mấy ông sếp em hay gọi vui là những người đàn ông U50,60 với tinh thần nhiệt huyết hơn cả thanh niên. Em gọi vui như thế, nhưng thi thoảng anh vẫn bắt kịp vài tia bất lực khó nói nên lời trong đôi mắt người tình trong veo chỉ chứa mỗi hình bóng anh, anh không hỏi, em cũng không nói, chúng ta đều hiểu những gì cần hiểu. Anh kịp ngưng lại những bổi hổi cảm xúc sắp cuộn trào ra khỏi đôi mắt, vội nép lại sau tấm màn cửa, đứng nhìn em mãi cho đến khi em lảo đảo ra quầy để tính tiền. Những ngón tay em gõ nhè nhẹ vào mặt bàn gỗ khi đang đợi in hóa đơn, anh ngỡ rằng đã nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ xen kẽ những nhịp gõ vui tai ngẫu hứng không vần không điệu. Dẫu cho lúc ấy, gió đêm lạnh tê đôi bàn chân mỏi nhừ đã lang thang bao nhiêu con phố, ngõ hẻm và đôi môi anh khô khốc đến đáng thương, Riki biết cái lạnh ấy không xót bằng nỗi thương em như cào ruột cào gan nhộn nhạo làm anh ngứa ngáy đến điên dại. Em ơi, hôm nay lại là một ngày em của anh xuất sắc hơn bất kỳ ai trên thế gian này, liệu em có còn sức mỉm cười và nắm tay anh về nhà có được không?

Chín giờ ba mươi phút.

“Anh đã về rồi đấy à?”

Ừ, anh về sớm hơn em một chút thôi và kịp chuẩn bị cho em một bữa tối nho nhỏ.

Santa rệu rã bước vào nhà và đổ ập lên chiếc sô pha, mặc kệ cánh cửa theo lực đẩy tự do đóng sầm một cách chói tai và đôi giày đầy mùi đường lăn lóc trên sàn không lối không phép.

“Cất giày vào đi em”.

“Dù sao thì ngày mai… à không… bảy tiếng nữa em cũng sẽ lại mang nó và lê lết khắp ngõ ngách Tokyo này. Dù sao đôi giày nằm ở đấy cũng không làm mài mòn được cái sàn này đâu. Dù sao… mà thôi… trời cũng chẳng sập được. Anh cứ để đấy cho em.”

Việc để giày dẫu rất thường ngày qua tâm trạng kiệt quệ đến cùng cực của Santa lại trở thành một việc thừa thãi, mất thì giờ. Riki vặn nhỏ lửa nồi nước lèo đã bắt đầu lên bong bóng, chạy lại lấy đôi giày xếp ngay ngắn lên kệ tủ. Anh không tiếp thêm câu vào lời than vãn của em, giọng đều đều khẽ nhắc:

“Anh sẽ cất giúp em. Chỉ hôm nay thôi nhé.”

Santa cố gắng đáp lại anh bằng tiếng ư hử khản đặc chặn lại nơi cổ họng, cả thân người cao lớn vẫn nằm im, dụi đôi má lạnh toát của em vào chiếc áo khoác nhàu nhĩ.

“Năm phút nữa anh xong rồi. Lại đây giúp anh xếp bàn nào.”

“…”

“Giúp anh múc canh ra chén với, anh bận rửa nốt cái tô này.”

“…”

“Mau vào ăn cho ấm người nào Santa.”

“Vị cứu tinh của Santa đây, mau tới nhận đi nào”

“Em không cần đâu.”

“Anh thì rất cần đấy, anh rất cần Santa ngồi ăn chung với anh.”

“…”

“Santa ơi, anh đói… và cũng rét nữa, anh muốn ăn tối với em.”

“Santa ơi, em ngủ chưa thế? Mau lại ăn một chén nhỏ cũng được, anh lo.”

“Santa ơi, hay anh mang ra cho em nha. Trời rét thế, anh sợ em không chịu nổi…”

“EM ... là không chịu nổi bữa ăn này. Em chỉ muốn nằm. Làm ơn yên lặng và ăn phần của anh mau thôi.”

Santa gào lên một tiếng, rồi không thể tiếp nữa, em lầm bầm rồi giọng nhỏ dần, nhỏ dần.

“Mệt thì cũng phải cố một chút đi Santa, ăn cho ấm bụng, rồi anh sẽ đưa em vào phòng và giúp em thay đồ. Anh sẽ đun nước…”

“Đừng làm vậy, thế thật là phiền phức.” Santa ngắt lời anh.

“Sẽ nhanh thôi em, anh sẽ làm trong một lát.”

“Em bảo là phiền phức. Em không muốn nói thêm nữa đâu. Thật là mệt mỏi…”

Thở dài thật kêu, Santa chậm rãi mở mắt ra nhìn anh đang đứng như trời trồng giữa phòng bếp và phòng khách, tay chân loay hoay không biết sẽ làm gì đầu tiên. Em úp mặt xuống sô pha, giọng lại khe khẽ:

“Riki à, anh có hiểu không? Anh không cần phải làm những điều ấy.”

Mười giờ đêm.

Riki cũng không biết nói gì thêm. Nửa tiếng trôi qua, những cuộc đối thoại ngắt quãng và ngắn ngủi rơi vãi khắp căn hộ chẳng ai chú ý bật sưởi ấm. Riki bỗng thấy một áp lực vô hình nào đó đùn đẩy anh sắp ngã, anh chỉ muốn mau chóng kết thúc ngày hôm nay ngay tại giây phút này. Anh im lặng theo ý Santa muốn, vào bếp đậy kín tất cả đồ ăn trên bàn, mắt anh luyến tiếc nhìn những lát thịt bò cắt vừa miếng sóng sánh trong bát nước lèo. Anh hiện tại dù có thèm khát được húp một thìa canh nóng, được ăn một miếng thịt bò đậm đà hương vị thì cũng chẳng thể mở miệng để đáp ứng cái dạ dày đang thét gào.

“Anh cũng mệt lắm, ngày hôm nay của anh lại là một ngày dài. Anh cũng chỉ muốn cố gắng hết mình, anh cũng chỉ muốn vui. Ở bên em một giây đều là quý giá, chăm sóc em không bao giờ là phiền phức cả.”

“Santa à, anh dìu em về phòng nha.”

Riki nắm tay nắm cửa, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi em một giây nào, chờ đợi Santa. 

Năm giây, mười giây trôi qua, không biết đây là câu độc thoại thứ bao nhiêu khi anh cố gắng trò chuyện cùng Santa. Riki cũng biết thất vọng, cũng biết thế nào là đủ, anh chậm rãi bước vào phòng, trước khi cạnh cửa đóng vào, anh nghe thấy tiếng em thoang thoáng “Em ngủ rồi. Anh ngủ ngon.”

Anh sẽ ngủ, ngủ để có sức cho một ngày mới cận kề đến gần, nhưng anh sẽ không ngủ ngon. Vì anh đang buồn và tổng thể những cảm xúc tiêu cực có thể kéo anh trôi vào những vu vơ hiu quạnh và nhốt chặt ở đấy, rồi anh sẽ thiếp đi khi không thể mở được mi mắt nữa.

 Và Riki, chẳng biết đêm nay, anh sẽ chợp mắt được bao nhiêu tiếng.

Mười hai giờ đêm.

Riki cuộn tròn người góc bên phải giường, trời lạnh và lòng anh thì nóng, anh vẫn chưa thể ngủ được. Có lẽ bây giờ đã sang sinh nhật của Santa rồi. Đây là sinh nhật thứ tám của Santa mà anh có thể ở bên em. Mỗi mốc kỉ niệm đến, Riki không khỏi ngăn bản thân mình nghĩ vu vơ về những ngày tháng cũ. Anh quen em được hơn ba năm, bên nhau được bốn năm và chính thức về chung một nhà được gần mười một tháng. Hồi còn trẻ, anh như bao người trẻ khác, sống hết mình, yêu hết mình và gặp được em. Hai người đều có công việc ổn định, có đầy đủ tình yêu thương từ gia đình và bạn bè, cuộc sống của người trưởng thành, tự lập, cô đơn có nhưng vui vẻ, đam mê cũng có. Để đến được giai đoạn bên nhau, anh và em đã trải qua biết bao lần khắc khẩu và cãi vả, rồi tự thuở nào, hai tâm hồn đồng điệu và thấu hiểu nhau hơn, hai trái tim từ ấy cũng chung một nhịp đập. Tình yêu của họ kín đáo, chân thành nhưng không hề giấu giếm. Không ai có thể đong đếm được cái tình đong đầy trong ánh mắt và những cái nắm tay của hai người. Không ai có thể biết được những dịu dàng và ngọt ngào mê đắm tràn đầy trong những cái ôm thật lâu trên chiếc giường đôi ấm áp nọ. Và chẳng ai rõ hơn anh, em yêu anh và anh thương em đến nhường nào. Như lửa gần rơm, có thể cháy huy hoàng trong chốc lát rồi vụt tắt hay ngùn ngụt cháy vĩnh cửu, em và anh không ngần ngại hết mình vì đôi mắt người thương.

 Tuy nhiên chẳng có cuộc sống của ai êm đềm cả, công việc vẫn tiếp diễn và để tiến xa hơn, những người trẻ không ngần ngại tham gia những dự án từ nhỏ đến đặc biệt, vì tương lai, vì hạnh phúc, vì chân ái của mình. Dẫu vậy, những đêm tăng ca quên ăn quên ngủ, bán mạng cho công việc luôn luôn có người còn lại ở bên, có khi chỉ là cái nắm tay mười giây khi hai người vô tình gặp nhau ở đại sảnh công ty của anh, Riki đều cảm thấy hạnh phúc đến tột bậc, đứng lại vài giây để thơm lên đôi môi thân thương và nhiều lúc điên rồ chỉ muốn hét lên rằng: Chạy trốn về Nagoya với anh đi! Cuối cùng, những khát vọng tình yêu cháy bỏng anh chỉ gói ghém qua ánh mắt và khẽ khàng thủ thỉ với em rằng: Yêu em nhiều lắm, mong hôm nay lại được ôm em nhiều hơn hôm qua. 

Vào những cuối tuần rảnh rỗi, anh và Santa lại thu xếp một ngày về Hyogo thăm mẹ và Yumeri. Mẹ Riki quý Santa lắm, luôn nhắc khéo anh đưa Santa về chơi mỗi khi hai người có dịp rảnh rỗi. Có lẽ sự dịu dàng và thiện lương của em khiến mỗi khoảnh khắc mọi người được trò chuyện cùng em trở thành những giây phút diệu kỳ. 

Anh nhớ khung cảnh bình yên rộn ràng trong bếp, khi Santa tay thì thoăn thoắt xắt rau củ, vẫn tươi cười tâm sự thủ thỉ với mẹ anh biết bao điều. Anh nhớ sau những lần khắc khẩu long trời lở đất của em và Yumeri, anh thấy hai con người tưởng chừng trái ngược nhau ấy cùng ngồi lắc lư ở ngoài vườn, cùng nhau bàn chuyện chí hướng tương lai. Em tốt với gia đình anh đủ điều, em lại thương anh hơn cả trăm vạn thứ. 

Điều Riki tiếc nuối nhất là hơn ba năm rồi, anh không thể về nhà thăm gia đình của em. Trái ngược với sự chào đón nồng nhiệt ở Hyogo, anh đã lâu không được tận hưởng bữa cơm gia đình đầm ấm giữa cơn gió biển Nagoya, với em thì khó nói, mà một mình anh thì càng là chuyện khó tưởng. Gia đình em, ba của em, mãi mãi không chấp nhận câu chuyện tình yêu này. Ông đã từng chấp nhận anh, thậm chí rất yêu quý mời anh về nhà cùng ông đi đánh golf mỗi sáng chủ nhật, chỉ là lần cuối hai người có chung bữa cơm là một tối của ba năm trước. 

Sau cái tát tê tái vào má phải của em, em đã kéo anh chạy thật nhanh trên con phố đã gắn bó với tất cả tuổi thơ của em, để lại khuôn mặt đỏ ngầu giận dữ của ba và những giọt nước mắt thấm ướt cả giọng mẹ. Sau này, khi gia đình của Santa đã chuyển đến sinh sống cùng một thành phố với anh và em, anh cũng chưa từng bước vào căn nhà ấy và không biết được lò sưởi nằm ở vị trí nào. Anh đã rất lâu rồi, chưa chào buổi sáng ông Uno.

Công việc thì tất bật đủ đường, chuyện gia đình thì không mấy suôn sẻ, nhiều đêm liền, anh gục mặt trên vai em nức nở. Santa từng rất bất ngờ, vì anh của em ít khi nào khóc lắm. Anh khóc liền mấy đêm như thế, em cũng chỉ dịu dàng mà ôm chầm lấy anh vào lòng, bàn tay ấm áp của em vỗ nhẹ trên tấm lưng gầy run rẩy, em thơm nhẹ lên đôi mắt hạnh sưng húp và rót nhẹ vào tai anh bao lời âu yếm. 

Có áp lực quá thì khóc với em, có mệt mỏi quá thì ôm thật chặt em vào lòng, chỉ cần đừng nói ra lời chia xa, thì anh có im lặng bao lâu cũng chẳng hề gì. Mỗi đêm dài lạnh thấu như thế, chỉ cần tay trong tay, vai kề vai là đủ rồi.

  Để được về chung một nhà, chúng ta đã đánh đổi rất nhiều thứ và thề sẽ không bao giờ hối hận về điều đó. Bây giờ, anh vẫn không hề có chút nào hối hận, anh chỉ nhận ra rằng, hình như, khi chúng ta nắm được cái gì quý giá trong tay thì thời gian phai mờ làm ta không còn trân trọng và nâng niu nó tự thuở ban đầu. Tình yêu của chúng ta vẫn còn đó, căn nhà của chúng ta vẫn còn ở yên đây, nhưng trong lòng anh dường như đã đánh mất một thứ gì.

Một giờ sáng.

Rikimaru vẫn chưa hề nhắm mắt, anh vẫn cuộn tròn nằm bên góc phải của giường. Anh vẫn chờ em, nhưng anh sẽ không ra phòng khách đâu. Như bao lần trước đây, anh tha thiết mong mỏi rằng, chỉ cần một trong hai người mệt mỏi thì sẽ tìm về với nhau.

Sáu giờ sáng, thứ sáu, ngày 11 tháng 3.

Riki tỉnh giấc đã lâu, anh cứ vậy nằm nhìn tròng trọc lên trần nhà. Riki hay ngủ muộn, nhưng lại thức dậy sớm, anh từ lâu đã hình thành những giấc ngủ thiếu thốn. Căn phòng ngủ sáng sớm tràn ngập ánh nắng buổi sớm nhưng lại rất lạnh, lạnh như bên trái chiếc giường vậy. Không gian im lặng đến nỗi Riki chỉ còn nghe thấy mỗi tiếng thở của chính mình. Ngay từ khi tỉnh giấc anh đã nghĩ về em đầu tiên. Đã qua mấy phút rồi, bên ngoài phòng khách vẫn không có tiếng động. Có lẽ Santa vẫn ngủ, hoặc em đã đi làm. Anh nghiêng về vế thứ hai hơn, bởi những người đi làm như anh và em, dù ngày hôm qua có tệ đến mức nào thì vẫn sẽ đón chào ngày mới với nụ cười trên môi. Nhưng không phải miệng cứ cười là lòng sẽ vui…

Riki nhanh chóng thay quần áo rồi bước ra khỏi phòng, quả nhiên Santa đã đi làm. Anh ăn nhanh hai lát bánh mì nướng vội rồi ra hành lang để đi giày. Giày vừa vào chân, Riki lại chạy vào bếp. Nay Santa có đi công tác buổi chiều, em có thể sẽ về nhà vào gần trưa hay đầu chiều. Từ đêm qua đến giờ, Santa có lẽ chưa có thứ gì bỏ bụng. Riki lấy một bát ramen khỏi tủ lạnh, để sẵn nước lèo vào nồi sẵn. Nghĩ một lúc anh lại lấy thêm hai lát bánh mì kẹp thịt nguội. Sắp xếp yên tâm, Riki mới rời khỏi nhà.

Mười giờ sáng.

Ngồi gõ bản kế hoạch, Riki tự nhiên nhớ Santa kinh khủng. Anh nhấn nút gọi. Nhấc máy gọi lần một, anh muốn nói một câu gì đó giảng hòa, nhưng Santa không trả lời. Nhấc máy lần thứ hai, anh muốn rủ em cùng ăn trưa, không phải là tổ chức sinh nhật sớm, chỉ là một bữa trưa cùng nhau, Santa vẫn không trả lời. Nhấc máy lần thứ ba, anh muốn hỏi em tối nay muốn anh hát tặng bài gì, Santa vẫn không có hồi âm. Nhấc máy lần thứ tư, Riki chỉ muốn nói rằng: anh muốn hôn em quá, câu trả lời nhận được vẫn là tiếng tút kéo dài làm anh nổi da gà. Nhấc máy lần thứ năm, Riki bấm nút đỏ ngay sau một giây. Anh lại tiếp tục trở lại với công việc, và có lẽ anh cũng không thể đợi được em nữa. Tiếng giày da gõ đều đều trên hành lang nối từ dãy A sang dãy B tràn ngập ánh sáng và âm thanh cuộc sống rộn ràng, Riki nghe thấy tiếng tim mình bỗng dưng đập dồn dập, rồi tựa đâu một làn gió cứa nhẹ vào khóe mắt, anh thấy má mình đọng lại một giọt nước mắt nóng hổi.

Santa rệu rã bước vào nhà và đổ ập lên chiếc sô pha, mặc kệ cánh cửa theo lực đẩy tự do đóng sầm một cách chói tai và đôi giày đầy mùi đường lăn lóc trên sàn không lối không phép. Chỉ là lần này, không có ai chờ em ở nhà, và cũng không ai cất đôi giày ngay ngắn cho em cả. Sau một tối quay cuồng ở những quán rượu tiếp đón ông này bà nọ rồi ôm cái bụng trống chìm vào giấc ngủ, sáng hôm sau lại bị kéo đến công ty để sửa nốt phần cuối bản báo cáo cho kịp giờ sếp họp và khoảng hơn một tiếng nữa sẽ tiếp tục vi vu qua thành phố khác để đi công tác, Santa cảm tưởng không thể nghĩ được gì khác ngoài việc bảo toàn nụ cười công nghiệp trên khuôn mặt mình. 

Từ tờ mờ sáng sớm, chiếc điện thoại đã inh ỏi những âm thanh nhàm chán quen thuộc. Santa không thể mở nổi mắt, tay loàng quàng tìm chiếc điện thoại trong túi áo. Một cuộc gọi đến từ người đồng nghiệp cùng team lúc 5 giờ sáng, Santa cảm thấy đúng đắn khi chưa thay vội bộ quần áo công sở cứng nhắc này. Em uể oải ngồi dậy, đầu đau như búa bổ, cổ họng khô khốc rã rời, vội rót lấy một chén trà gừng trong bình trà vẫn còn âm ấm trên bàn để nhâm nhi. Cửa phòng ngủ mở ra, em thấy anh vẫn theo thói quen nằm cuộn tròn bên góc giường bên phải. Lặng thở dài thật khẽ, em dém lại góc chăn đến kín cổ và nhẹ nhàng luồn tay vào mái tóc nâu thơm mùi bưởi. Mùi rượu thấm đượm cả cơ thể khiến Santa không dám ôm anh hay hôn anh một cái. Em biết mình đã làm anh buồn, nhưng em đã không đủ sức để cùng anh trải qua một buổi tối trọn vẹn. Ngay cả lúc này, em thấy mình cũng không có sức để xin lỗi hay giảng hòa. Santa biết hôm nay là ngày gì, em biết bản thân mình và anh đã mong chờ rất nhiều vào ngày này, chỉ là tự nhiên ở hiện tại, trách nhiệm vun vén và giữ gìn làm em thấy quá nặng nề để gánh vác. Nên em tạm buông bỏ và rời nhà vào sáng sớm mà không nói với anh một lời.

 Khi Santa hoàn thành công việc vào buổi sáng thì cũng đã mười giờ ba mươi phút. Em không chỉ phải hoàn thành nốt bản báo cáo mà còn phải đẩy nhanh tiến độ các công việc hôm nay để kịp chuyến công tác buổi chiều. Đến lúc nhìn vào điện thoại, em biết mình đã lỡ năm cuộc gọi từ cái tên Anh của em cách đấy nửa tiếng. Santa không gọi lại, chào tạm biệt đồng nghiệp và vội vã về nhà. Vội đến nỗi, ngay cả khi đã nhìn thấy hai phần ăn anh đã để lại gọn gàng cho em ở trên bàn, em cũng lướt mắt bỏ qua, tranh thủ nằm chợp mắt trên sô pha được phút rưỡi rồi tắm mình trong nửa chai nước hoa ngào ngạt để che giấu đi mùi hương đêm qua. Santa nhìn lại bàn thức ăn lạnh lẽo, trong chốc lát, em lại thở dài.

Santa không rõ tại sao lộ trình đi đến Kanagawa lại rẽ ngang qua công ty có hai tòa nhà đôi ở trung tâm Tokyo. Như một thói quen đã lâu, em nhấn nút lên tầng tám và bước vào trong những lời chào của những người quen thuộc nhưng không phải đồng nghiệp của mình. Em đứng từ sảnh chờ, ngó vào bàn làm việc nho nhỏ gần bình lọc nước sát góc tường. Riki uống nước rất nhiều, anh từng hào hứng khoe với em đã được mọi người nhường cho chỗ ngồi ngay cạnh bình nước, để tránh cảnh chàng nhân viên thơ thẩn mỗi ngày chạy đi lấy nước đến hàng chục lần rồi lại vụng về làm rớt chỗ này một tí, lại đổ chỗ này một tẹo. 

Quả nhiên anh đã chạy qua tòa B, Santa vẫn nhớ rõ khung thời gian quen thuộc đến phát chán này của anh. Dẫu em biết anh ghét nơi đó đến chừng nào, nhưng anh không thể vắng mặt trong những cuộc họp thường ngày đầy căng thẳng và áp lực ấy, nơi anh phải chịu sự chì chiết của vị trưởng phòng khó tính khó nết với một nghìn lẻ một cách ghì đày cấp dưới hay phải đủ bình tĩnh để phân đúng sai giữa các nhân viên trẻ nhiệt huyết nhưng nông nổi. 

Anh đi vội, quên cả xếp gọn chiếc giỏ mây chứa đầy những gói cà phê và những gói sâm uống liền anh cho là rất bổ. Chiếc bàn làm việc nhiều tài liệu và giấy tờ nhưng vẫn rất gọn gàng và ngăn nắp. Santa bỗng tưởng tượng được ra cảnh anh nằm dài trên bàn trong vài phút giải lao ít ỏi, tay thì bấm đi bấm lại vào dãy số điện thoại quen thuộc mà chẳng có hồi âm, tay thì nghịch ngợm đếm đi đếm lại những gói đồ uống tiện lợi trong chiếc giỏ mây yêu dấu. Em biết là em lại làm anh thêm buồn, cảm giác bất lực chờn vờn trong tiếng thở dài, tự nhiên em cảm thấy có cái gì đó hình như dần trượt khỏi lòng bàn tay mà em không thể níu lại. 

Chị Kyo đã nói với em rằng Riki đã vào cuộc họp. Em biết, biết rất rõ nhưng vẫn đến đây trong vô thức. Santa thấy bản thân mình thật buồn cười, khi anh ở ngay trước mắt thì em thờ ơ, vô tâm vô tình còn bây giờ lại đứng đây tìm kiếm hình ảnh anh khi biết rõ anh không có ở đây như thể hai người quấn quýt không thể rời. Santa chào tạm biệt chị Kyo nhưng vẫn nán lại, ngồi lặng im nhìn như thôi miên vào chiếc bùa con rùa kín đáo thêu một chữ R đung đưa nhè nhẹ treo bên cạnh chiếc máy tính và chỉ rời đi khi quỹ thời gian nghỉ trưa của em đã kết thúc.

“Thưa anh, rất xin lỗi khi phải thông báo điều này… Vâng, chuyện xảy ra cũng hơi đường đột, bên phía em cũng đang cố gắng sắp xếp lại… Vâng, biết là anh cũng đã đến nơi rồi nhưng quả thực phía trên bên công ty em… Thật phiền cho anh quá, chúc anh có một ngày tốt lành.”

Không kịp để Santa nói đầy đủ một câu chúc buổi chiều thì kết nối điện thoại đã tắt. Nhìn màn hình điện thoại đen ngòm, nhìn sang đống túi xách lỉnh kỉnh nhưng chủ yếu là quà biếu, quà tặng, Santa cảm thấy quá mệt mỏi để thở dài. Tất thảy những gì Santa dày công chuẩn bị bị quăng đi thật xa sau một cuộc điện thoại kéo dài hơn bảy phút. Quăng đi rồi, Santa thấy đầu óc như nhẹ bẫng, cứ đứng bất động trước cửa hàng tiện lợi người ra người vào, chẳng biết phải làm gì tiếp theo.

 Beep Beep… Không hiểu sao Santa lại ghét tiếng nhạc chuông này kinh khủng. Lại một cuộc điện thoại gọi đến… Làm ơn… Santa run rẩy cầu xin, đừng là những câu nói vô tình từ xa làm tổn thương em nữa. Rốt cuộc vẫn không thể chối từ mà nhắm mắt bấm nút nhận.

“Con đang bận sao?”

“Mẹ…”

“Ừ mẹ đây, nay sinh nhật, về nhà một chuyến đi con, thật là nhớ con không chịu nổi. Mà con có thời gian chứ?”

“Con… giờ thì rảnh rỗi rồi. Nhưng còn R…”

“Một mình thôi con, về ăn một bữa cùng gia đình. Sẵn tiện ba cũng có chuyện cần nói…”

“Nếu là vì bọn con thì không cần đâu ạ, con biết là con cần anh ấy. Thế là đủ rồi ạ.”

Bà Uno ngừng lại vài giây rồi nói tiếp.

“Sinh nhật con mà, sẽ là chuyện vui. Vui với con và với cả nhà. Nhắn cậu ấy đừng chờ cơm, có tổ chức gì thì lùi lại một chút là được. Nếu chẳng may về muộn quá thì cũng rời sang hôm khác, đừng để ảnh hưởng đến giờ giấc sinh hoạt. Mẹ nghe giọng con mệt mỏi lắm.”

“Con biết rồi, để con sắp xếp rồi gọi lại cho mẹ nhé.”

“Đợi con trả lời lại thì đã sẵn là câu từ chối rồi. Về luôn đi con, đã lâu lắm rồi.”

“Vậy con sẽ về ngay.”

“Một mình thôi nhé, mẹ không muốn gia đình lại…”

“Vâng.”

“Con nhớ rồi.”

Năm giờ chiều.

Riki bước vội những bước dài về bàn làm việc. Nãy nghe chị Kyo bảo Santa có đến tìm anh và ngồi đợi một lúc, anh khá chắc là em rời đi lâu rồi, anh chỉ sợ em có để lại món đồ hay lời nhắn nào đó mà có hẹn giờ. Quả thật, anh nhận được một tin nhắn của em cách đây ba giờ, rất ngắn gọn, rất rõ ràng: “Mẹ gọi em về có việc, sẽ ở lại ăn tối và có thể ở lại muộn một chút.” Sau tin nhắn đó tầm mười phút, em có nhắn thêm: “Em sẽ cố gắng về nhà sớm. Đừng đợi em, và nhớ đừng bỏ bữa tối.”

Ngoài kia, trời vẫn nắng gay gắt, những tia sáng đâm xuyên có tấm kính tòa nhà rồi như vô tình vô ý đâm chọt nhức nhối vào đôi mắt Riki. Trời đang nắng thế nhưng cũng chỉ một, hai tiếng nữa rồi sẽ tắt. Màn tối lại rủ xuống khắp ngõ ngách Tokyo, che tối kín cả buổi tối của anh. Những ngày tháng ba, thời tiết đôi lúc ẩm ương nhưng không khí luôn ngập tràn ấm áp. Riki lại không cảm thấy vậy, nếu anh không nổi nóng vào những cuộc họp ban sáng thì cũng tự mình ôm cô đơn lạnh lẽo vào những buổi tối. Anh chẳng biết cảm giác ấm áp của những ngày cuối xuân là gì, và anh chẳng biết một sinh nhật ấm áp được trải qua cùng anh có còn được em để tâm không nữa.

 Hi vọng nho nhỏ duy nhất khiến anh vẫn tiếp tục chờ đợi rằng sẽ được ở cùng em vào những giờ phút cuối cùng của ngày sinh nhật hôm nay là em vẫn luôn coi trọng căn hộ nhỏ bé tại một chung cư cũ kĩ lẩn trốn giữa lòng thành phố, nơi có anh, có em suốt gần một năm nay, thực sự là nhà.

Bảy giờ tối.

Santa thực sự đã lầm khi ngay trong bữa cơm sinh nhật cùng gia đình của mình, em vẫn phải giữ nụ cười công nghiệp méo mó đến tệ hại của mình. Một niềm vui trong mơ nào đó trong lời của mẹ, một chuyện quan trọng trong lời của cha, là sự chào đón của cô bé hàng xóm mới đi du học xa về ngay trong bữa tiệc sinh nhật của đứa con trai trong nhà.  Santa rất quý Yuki nhưng em tự hỏi có nhất thiết phải gộp hai bữa tiệc trong nhà, ngoài nhà vào một như thế này không, nhất là chẳng mấy khi Santa về ăn cơm cùng gia đình.

“Có chứ, nếu con biết được tần suất ít ỏi con chịu về nhà nhìn mặt hai ông bà này thì con phải rõ lí do tại sao con bé được chào đón tại đây vào ngày hôm nay rồi nhỉ. Yuki về nhà cũng được hơn tháng rồi, bữa tiệc mừng này, vốn dĩ là để hai đứa chào đón nhau kia mà.”

“Việc chúng con gặp nhau thì quan trọng hơn ngày sinh nhật của con sao?”

“Ừ đấy, việc này quan trọng hơn. Con có thể coi là món quà sinh nhật bất ngờ ba mẹ tặng. Nếu quá mệt để giúp mẹ nấu cơm thì ra ngoài kia mà trò chuyện với con bé, đừng ở đây lầm bầm phá mẹ nữa.” Ông Uno khoanh tay tựa vào cửa bếp, sẵn sàng kéo đứa con trai bướng bỉnh ra phòng khách.

“Sau bữa ăn, con sẽ về nhà ngay luôn. Có chuyện gì tí nữa trong bữa ăn ba mẹ có thể nói luôn cũng được.”

“Mày tệ lắm. Ba mẹ mày ở đây, chị em gái mày ở đây, đây là nhà mày chứ còn đâu nữa. Mày cũng gần ba mươi tuổi rồi, không thể trưởng thành và suy nghĩ xa hơn sao.” Ông Uno gần như lại không thể kiểm soát được cảm xúc mình. Vài cặp mắt tò mò và những giọng nói ồn ào xuất hiện từ phòng khách. Bà Uno vội đẩy Santa ra ngoài tiếp khách, tay thì nhanh lẹ lấy cho chồng một cốc nước để hạ hỏa.

  Bữa tối sau đấy vẫn diễn ra nhưng có phần im ắng hơn tưởng tượng. Santa vẫn thế, em vẫn tươi cười đáp lại mọi cuộc đối đáp nhưng có lẽ bản thân mỗi người trên bàn ăn đều e ngại không khí căng thẳng ban nãy, nên dẫu có gì đó họ muốn nói, nhưng cứ ngập ngừng rồi lại thôi.

“Santa-kun đi làm mệt mỏi như thế, lại không ở gần gia đình. Cuộc sống thường ngày có vất vả nhiều không ạ?”

“Ai cũng phải đi làm rồi sống cuộc sống tự lập mà. Yuki còn trẻ lại sống xa nhà lâu như thế, anh thấy mình còn cần phải noi theo em nhiều.”

“Thằng bé nói đúng đấy. Yuki nhà mình rất cần để những người trẻ học tập. Mà cuộc sống tự lập như thế, không biết đã có ai sẵn lòng quan tâm, san sẻ cùng cháu chưa?”

“Bác trai cứ khéo đùa, thật ra cháu cũng có một vài đối tượng để tìm hiểu rồi nhưng muốn dành nhiều thời gian hơn cho công việc.”

“Santa nhà bác cũng vậy đấy, sắp đầu ba rồi nhưng vẫn một thân một mình đấy thôi.”

“BAAA.” Cái chủ đề này, em đã không biết bao nhiêu lần em xin ba đừng đề cập tới, nếu nhắc đến, em vẫn sẽ đúng lòng mình mà trả lời, vậy mà ba không để em  nói câu gì mà lại dẫn sang một câu trả lời không thể ngờ tới. Em biết ba rất ghét sự thật này, thậm chí ghét sang con người vô tội như Riki, thậm chí làm em tự ghét chính bản thân mình khi là người đứng giữa mà chỉ bất lực trì hoãn vấn đề. 

Riki không có mặt ở đây, anh sẽ không thể tổn thương bởi câu trả lời ấy. Nhưng nếu anh biết em để anh một mình ở nhà và phải ngồi nghe câu nói ấy trong chính bữa cơm của gia đình mình, anh ấy sẽ không chịu nổi, em biết rõ, anh ấy sẽ không thể nào chịu nổi nỗi bất công ấy. Càng nghĩ, em lại càng xót anh.

“Không sao đâu ạ, thực ra cháu chưa tiến tới với ai vì cũng có người trong lòng rồi. Hẳn là anh Santa cũng thế. Cũng thật mừng vì sau thời gian dài mà chúng con vẫn có cơ hội cùng nhau trò chuyện rồi gặp gỡ hai bên gia đình như thế này. Phải không anh?”

“Cảm ơn em.” Thật may Yuki kịp tinh ý nhận ra và gỡ rối cho Santa. 

Hai người từng vài ba lần liên lạc hồi Yuki còn ở Đan Mạch, cô ấy nói rằng cuộc sống xa nhà đầy lạ lẫm chỉ có thể xoay quanh học hành và khó có thể yêu đương, Santa chỉ đáp lại rằng cuộc sống dạo này của em vẫn ổn. Sau khoảng thời gian dài không gặp, Yuki vẫn cởi mở và tinh tế giúp đỡ em như thế còn Santa dần mất đi sự năng nổ và hòa đồng của những năm tháng hồi trẻ. Dẫu tuổi ba mươi sắp cận kề, dẫu nay là ngày sinh nhật của em, Santa vẫn thấy tủi thân rất nhiều.

 Ngay khi bữa ăn kết thúc, em xin phép ra ngoài, lấy cớ nói chuyện điện thoại rồi bước vội ra ngoài cổng nhà, ngồi úp mắt vào đầu gối, khóc rưng rức như một đứa trẻ. Việc hôm nay là ngày sinh nhật cũng không thể khiến Santa cảm thấy ngày hôm nay hạnh phúc hơn bao ngày khác. Công việc vẫn áp lực như thế, mối quan hệ gia đình vẫn nặng nhọc như vậy, đủ bao nhiêu thứ rắc rối trên đời cứ như đồng loạt bắt vạ em. Nên em không chịu nổi, em mệt và khóc lớn.

 Những lúc mệt mỏi thế này, em khao khát những cái ôm ấm áp của anh, những hơi thở nhẹ nhàng như chờn vờn vuốt ve tâm hồn em khi anh thủ thỉ an ủi. Rồi em chợt nhận ra trước thềm sinh nhật của mình, em đã làm anh buồn phiền thế nào. Nghĩ mãi càng thấy tủi, nghĩ đi nghĩ lại càng tủi hơn. Sợ mọi người qua đường quá chú ý, em cắn chặt vào tay áo dài, vụng về lau chùi nước mắt nước mũi tèm lem khắp khuôn mặt, giọng thì không ngừng khóc lớn hơn.

“Anh có thể giúp gì cho em không?”

“Xin lỗi vì đã làm phiền anh nhưng anh không cần bận tâm đâu ạ.”

“Tối rồi lạnh lắm, phải chăng em cần một cái ôm?”

“Em chỉ cần người yêu em thôi ạ.”

“Vừa hay anh đạt đủ tiêu chuẩn ấy, Santa có thể ngẩng đầu lên và ôm anh được không?”

“Sao anh cứ hỏi mãi thế? Sao anh cứ trêu em hoài thế?”

Santa vùi vào vai anh nức nở. Riki không hỏi em điều gì nữa, hai cánh tay ôm chặt tấm lưng rộng của người đối diện. Em của anh mít ướt lắm, nhưng anh đủ vững chãi để em dựa vào. Tối một ngày thứ sáu lành lạnh sương trong tiết trời tháng ba, hình bóng hai người ôm nhau, vương chút khắc khoải nhưng tràn ngập nhớ nhung phủ lên ánh đèn đường vàng rực.

“Riki-kun, em đã tự biến ngày sinh nhật của mình trở nên tồi tệ. Có lẽ em cố gắng chưa đủ. Hoặc em chưa hề cố gắng như em đã tưởng tượng. Em nghĩ rằng mình có thể sắp xếp được từ công việc đến tinh thần, nhưng thực ra em không ổn một chút nào. Em quên mất điều gì là quan trọng. Là em không đủ mạnh mẽ giữ vững tâm niệm của mình.”

“Riki ơi, em cảm thấy mệt mỏi cùng cực, em chẳng có chút tỉnh táo nào để tiếp diễn những công việc hằng ngày.”

“Anh biết không, ngày hôm nay em không thể cười như mọi ngày được nữa. Em đã thở dài cả trăm lần và khóc ầm ĩ ngoài đường như một đứa trẻ con.”

“Riki à, em xin lỗi, em sai với anh và với cả chính bản thân mình. Em không muốn làm người trưởng thành nữa đâu. Riki-kun, ôm em nhiều hơn nữa đi, đi anh.”

Riki chậm rãi luồn tay vào mái tóc mà xoa đầu em, nhẹ nhàng tựa vào em và nghe em nức nở. Santa có thêm một ngày mệt mỏi và anh cũng vậy, chỉ là trong khoảnh khắc này, họ đã cùng ở bên nhau và san sẻ những gánh nặng. Santa đã bảo anh đừng chờ và ăn uống đầy đủ. Nhưng đối với anh, điều đấy không đủ giúp anh gạt bỏ những ưu phiền. Vì thế ngay khi tan làm, anh đã không chần chừ lái xe đến nhà Uno. Riki đứng ngoài một lúc lâu, anh biết mình không có bất kì lí do gì xuất hiện trong bữa tiệc mà bản thân không được chào đón. Vì thế anh đã đứng đợi em ngoài cổng.

Đêm xuống càng lạnh và càng đói, nhưng Riki biết mình cần gì nhất. Anh nghe thấy những âm thanh ồn ào của bữa ăn gia đình ấm cúng, anh nhìn thấy ánh đèn ấm áp hắt ra từ cửa sổ, anh biết bữa tiệc này không chỉ có mình gia đình em. Anh hi vọng với vị trí là chủ nhân bữa tiệc hôm nay, Santa của anh sẽ hạnh phúc, em sẽ cười, cười thật sự và có lẽ khi gặp anh, em sẽ ôm anh trong niềm hân hoan đó.

 Mimi xúng xính trong chiếc váy xinh xắn bất ngờ khi thấy anh bên ngoài. Anh chỉ lặng lẽ lắc đầu từ chối lời đề nghị vào nhà và chủ động lái xe đưa em đến nhà bạn thay vì đi bộ giữa trời giá rét. Chỉ là khi quay về, khác với những gì anh hi vọng, bé con của anh, dù không bé lắm, ngồi ôm gối bật khóc nức nở ngoài hiên trông đến đáng thương.

Dù em có xuất hiện trước mắt anh với tâm trạng ra sao thì em vẫn là điều tuyệt vời mà anh xứng đáng được nhận sau khi khoảng thời gian đứng chờ đợi đằng đẵng và anh tin vị trí của anh trong lòng em cũng thế. Anh có nhiều lúc để nghe em kể lể ngày hôm nay em đã trải qua những gì, nhưng anh chỉ muốn ngay tại thời khắc gặp em sẽ được nghe em bày tỏ hết tâm trạng của mình và nói nhớ anh đến chừng nào. 

Ngày sinh nhật của người trưởng thành, có thể không có quà có bánh nhưng nhất định phải vui. Em của anh không muốn trưởng thành, em của anh đã trải qua tất thảy những cảm xúc tiêu cực trong ngày hôm nay. Vậy thì thứ sáu, ngày mười một tháng ba hôm nay cũng chỉ là một ngày kỉ niệm.

“Santa nín khóc và nghe anh này. Người bình thường ấy mà, chỉ cần giỏi trong giới hạn của mình thôi, miễn là mình đã nỗ lực hết mình thì chả phải hối tiếc gì hết. Santa không muốn làm người trưởng thành nữa thì làm người yêu anh này. Mình làm điều mình có thể thôi em. Anh tin Santa của anh đủ khả năng và trách nhiệm để làm việc này, đúng không nào?”

“Em có thể, em có thể mà.”

“Nhìn thẳng vào mắt anh này. Luôn luôn nhớ, điều em có thể làm, thì phải làm cho đến cùng, đặt hết trách nhiệm và tâm huyết của mình để làm, em có hiểu không?”

Santa sùi sụt nhìn anh, em biết anh đang nói đến điều gì nhưng chỉ biết kiềm chế nước mắt mà gật đầu lia lịa. Anh lớn quả nhiên vẫn là anh lớn, nhìn đôi mắt người thương kiên định, đong đầy yêu thương, Santa không chần chừ mà đặt lên trán anh một nụ hôn trìu mến, đôi tay vẫn bao lấy anh trong cái ôm quý giá giữa sương đêm se lạnh. 

Tưởng chừng như những ưu phiền trong lòng em, tưởng chừng như những bất lực trong lòng anh, ngày qua ngày, nặng càng thêm nặng, như gông cùm vô hình kéo chìm cả tâm hồn suốt vực thẳm. Những buổi nhậu nhẹt thâu đêm để hầu hạ ông này bà nọ nhưng hành hạ, đay nghiến tinh thần em đến cạn kiệt. Những cuộc ẩu đả bằng lời nói đội lốt những cuộc họp mười giờ sáng mỗi ngày đang dần dày vò sức khỏe anh đến tận đêm muộn. Ngày nào cũng như thế, đều như vắt chanh, những giọt cay đắng cuộc đời bào mòn anh và em đến nghẹt thở, bào mòn cả những trân quý anh và em từng chút một vun đắp. Mỗi ngày Riki tự nhủ đến hàng trăm lần, rằng anh vẫn đang cố gắng vì điều gì. Và mỗi sớm mai mở mắt, Santa đều nhẩm kĩ những nỗ lực em đang bỏ ra để đổi lấy điều gì xứng đáng như một bài kinh thánh mà em hằng tín ngưỡng.

 Sau cùng, để bù đắp cho những miệt mài cố gắng ấy đơn giản chỉ là những cái ôm trên chiếc giường mà đôi ta cùng nhau chìm vào giấc ngủ và tiếp tục guồng quay cuộc sống vào sớm mai.

Sau cuộc chia tay của gia đình Santa, bà Uno đã chạy với theo chiếc xe chuẩn bị lăn bánh. Khi cửa kính vừa hạ xuống, bà đã vội dúi vào tay Riki một túi vải như thể nếu chậm một giây thì sẽ không kịp mất. Trước khi Riki kịp lên tiếng, bà chỉ nhỏ nhẹ nói:

“Có chút bánh mẹ làm để mừng sinh nhật mà chưa ai kịp ăn thì tiệc đã tàn. Thôi thì dịp sinh nhật thế này, là người nhà thì cũng nên cùng nhau ăn một chút gì đó.”

“Bây giờ quả thực vẫn có chút khó khăn, nhưng hi vọng năm sau, người nhà mãi là người nhà, ai cũng được cùng nhau ăn bánh mochi mẹ làm và quây quần bên nhau.”

Bà Uno sau đó chỉ im lặng, lặng lẽ xoa nhẹ và áp má vào đôi tay lạnh buốt của Riki. Trong những thân mật khó giãi bày tình cảm của một người mẹ, Riki thấy tay mình thấm ướt vài giọt nóng hổi kín đáo.

Cuộc nói chuyện của hai anh em suốt cả quãng đường dường như là không đủ, nếu có thể, họ chỉ muốn được tỉ tê tâm sự cùng nhau thâu đêm suốt sáng. Khi đang đứng chờ thang máy, Riki khoác tay em hào hứng kể:

“Ngày hôm nay bận rộn thật đấy, nhưng còn ba tiếng nữa vẫn là sinh nhật của em, tất cả những gì anh chuẩn bị đều vẫn sẵn sàng, không thể bỏ lỡ được.”

“Chỉ cần ở bên anh thì chẳng có khoảnh khắc nào em bỏ lỡ được đâu. Riki-kun, rất hân hạnh được đón sinh nhật cùng anh lần thứ tám và mãi mãi.”

Santa lém lỉnh hôn một cái thật kêu lên đôi môi người thương trước khi cả hai cùng nhau bước vào thang máy đi đến mái ấm nhỏ bé hạnh phúc của hai người.

Fe.

Note: Tranh vẽ này được em thuê vẽ nên cũng thuộc bản quyền của em luôn. Đây chính là món quà nhỏ bé thứ hai em muốn tặng cho Santa và vì nó xinh đẹp quá nên có thể làm thành bìa truyện luôn cũng được.






0 comments